Nỗi ám ảnh mang 2 chữ 'tiếng Anh' và câu chuyện của 1 tân sinh viên về cách 'yêu' môn học này

Từng "coi thường" tiếng Anh từ nhỏ, tôi đã vượt qua nỗi ám ảnh để yêu môn học này thế nào?

Ảnh minh họa

"Gặp đúng người mình muốn chăm sóc cả đời nhưng họ không chấp nhận yêu cầu kết bạn  - Gặp đúng công việc vừa hợp lý về thời gian, năng lực nhưng lại yêu cầu biết Tiếng Anh cơ bản!".

Mỗi giây mỗi phút "ăn nằm" trên các trang mạng xã hội, điều gì đã khiến chúng ta dừng chân đứng lại: Chắc là một chiếc meme thú vị để tag đứa bạn, hay một bài viết hợp với tâm trạng "chó cắn" của mình để share về... Ngoài ra còn có ai giống mình thường ghé ngang ghé dọc các bài tuyển thành viên của các CLB, tuyển job part-time nữa không? Nhưng mà tới khúc này thì dừng khoảng chừng là nhiều phút, bởi mình có nhiều chút lo lắng...

Ngót nghét hơn chục năm học tiếng Anh, bây giờ gặp yêu cầu cơ bản như thế mình cũng không dám apply. Nhớ hồi cấp 3, vì học theo khối B nên tiếng Anh mình chỉ giải vài đề, học ít từ vựng với ngữ pháp rồi làm trên giấy, được điểm trung bình khá vậy là đã nghĩ mình ổn rồi. Lớ ngớ bước vào đại học cho tới giờ, chẳng ai hỏi chuyện ngữ pháp mình, thậm chí ngoài mấy tiết học ở lớp mình còn không đụng tới tiếng Anh nữa cơ nên giờ lỡ có ai hỏi cũng quên béng rồi! Đến lúc cần chỉ chào hỏi, giới thiệu bản thân thôi miệng cũng chẳng nói ra được nửa chữ. Hay là tệ hơn lúc con bé hàng xóm chạy lại hỏi: "Chị ơi, chỉ em đọc từ này với?", mình cũng vội vàng tra từ điển vì sợ phát âm sai thì "đội quần" mất...

Mình biết, đa số gen Z chúng ta nếu được hỏi sẽ rất nhiều bạn trả lời rằng tiếng Anh rất quan trọng, số còn lại sẽ là rất quan trọng... nhưng không học được! Và mình là một trong số còn lại kia! Mặc dù được xếp vào hạng mục "không mất gốc", nhưng từ khi vào học trung tâm hay nhìn xung quanh mấy đứa bạn, mình nhận ra bản thân đang đứng ở mốc con số 0 tròn trĩnh. 

Biết thế rồi cộng với cũng có một đứa bạn thân, nó rủ mỗi ngày học cùng với nó, kiểu chạy KPI, mình cũng chịu khó bập bẹ học theo. Mình học phát âm theo bảng IPA ngày 15 30 phút, mình học mỗi ngày 5 7 từ vựng, mình lưu 7749 thứ về máy... Một tuần... Một tháng… mình dừng cuộc chơi…

Mình nản... Sau này mới nhận ra, thì là lúc đó vẫn mày mò một mình, không tìm được người để nói chuyện cùng, thế nên là tiếng Anh với mình vẫn là những điều khô khan, nhạt nhẽo. Sau khoảng thời gian ấy, cũng chẳng mơ màng đến tiếng Anh nữa.

Rồi vòng luẩn quẩn kia trở lại, mình lại thấy một dự án mình thích quá, mình tưởng tượng, giờ mà vào đó sẽ phát triển "en nờ" thứ, dự án này mà viết vào CV là bao xịn luôn, nhưng mà "3 chấm" - lại là yêu cầu tiếng Anh. Rồi còn nào là mình quen một anh trong nghề bảo, vì tiếng Anh mà anh vụt mất cơ hội nhận job ngàn đô ở công ty đa quốc gia. À ở đây có ai cũng thích xem các chương trình Hoa hậu quốc tế giống mình không ta? Đúng rồi, thích coi live mà có hiểu họ nói gì đâu mà coi! "Xu!"

Đến bây giờ, dường như tiếng Anh đã dần vào sâu trong cuộc đời mình hơn. Mình ý thức rõ ràng hơn rất nhiều, giờ mà không học nữa thì thôi đừng nói chuyện tương lai. May mắn đưa mình đến với Lớp học giao tiếp miễn phí của OngThay English. May mắn không phải học vài hôm mà lên level tiếng Anh đâu nha, may mắn vì mình được cảm nhận, tiếng Anh không hề khô khan. Mình được nói mặc dù mình dùng từ loạn xạ, lúc Anh lúc Việt nhưng thầy chấp hết, mình vì thế cũng hào hứng hơn. Giờ mình nghĩ lại rồi, chắc mình có khiếu tiếng Anh đấy, tại không biết thôi! 

Điều thứ nhất "Chẳng bao giờ là quá muộn!". Điều thứ hai nếu sai xem lại điều thứ nhất. 

Mình tin điều này! Nếu mọi người cũng gặp những vấn đề như thế, hãy thử xác định lại mục tiêu của mình, kiên trì tìm kiếm phương pháp phù hợp với bản thân nhất và hãy tạo điều kiện cho mình có một môi trường để có thể sử dụng tiếng Anh hằng ngày. Hy vọng tất cả chúng ta đều sẽ yêu tiếng Anh hơn ngày hôm qua!
Bình luận đã bị vô hiệu hóa.